Lúc này nghỉ tết, cha biết làm gì cả. Nhà thì cũng chả sai gì, tết này chỉ có gia đình, chị, bạn. Café ngày vài cử, nhậu tuần vài lần, tuần vài ngày gặp chị. Hạnh phúc ngày tết đơn giản là thế. Đi lòng vòng hoài cũng chán, thôi thì lôi cái điện thoại nt cho chị cho qua ngày vậy. Trưa nt cho chị.
-Honey!!!-E nt qua chị.
Tuyệt nhiên ko thấy chị trả lời, có lẽ chị đang dạy. Kệ, không sao, chị còn có việc việc làm, còn dọn dẹp nhà cửa. Khoảng 1 tiếng sau, điện thoại báo tn, chắc của chị, đoán như thần, là tin nhắn của chị thật.
-Sao a?
-E đang ở trường hả? Sao giờ mới tl.
-E xl. Đang nằm ở nhà nè. Nay hơi mệt, dạy gì mà dạy a.
-Bệnh gì, có sao ko e? Uống thuốc chưa?
-Thôi. Để tý hết àh.Ghét uống thuốc lắm, ko uống đâu.-Biết ngày mà, mấy lần trước bệnh hoạn có uống thuốc cmn gì đâu. Theo như chị nói thì chị sợ thuốc, và sợ bác sĩ. Ko biết có dối e ko thì e ko biết hay là nhõng nhẻo. vungtrom.com
-Lấy thuốc uống đi. Mà thôi, Để a qua.
-A ở nhà phụ gia đình dọn dẹp đi. E tự lo đc mà.
-Để a qua, cấm cải.
Vội vàng vát con Dream chiến chạy sang nhà chị. Chạy sang nhà chị, gọi điện chị ra mở cửa. Thần sắc chị hơi nhợt nhạt, chị mặc cái quần đùi màu đỏ, lại vải kaki ôm sát người ý, cái áo thung trắng màu ôm. Tóc chị đang để xả, bệt dính vào mặt, hơi rối kiểu người bệnh. Chị vừa bước ra, thấy vậy nên nói luôn:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét